Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

Tâm Sự cùng Bố
Đêm buồn 29/4/2003

Bố kính yêu.
Đêm nay là đêm thứ 48 kể từ ngày Bố rũ sạch bụi trần theo về cùng Tổ Phụ, lòng buồn vô hạn, tại phòng trực chìm đắm trong suy tư, hoài niệm, con ngồi mông lung với bao nỗi niềm thương nhớ Bố.
Đúng là từ ngày Bố ra đi mãi mãi về cõi vĩnh hằng đêm nào con cũng mong được nằm mơ thấy Bố nhưng không hề có một giấc mơ nào về Bố cả. Người ta bảo như vậy là Bố ra đi vào giờ lành, giờ tốt cho nên Bố không về làm phiền con cháu phải không Bố?
Nhưng đêm qua con đã nằm mơ thấy Bố. Bố về khỏe mạnh, hồng hào, Bố đã chặt tre buộc lại mái nhà, Con đã nói với Bố là nhà nước đã cắt lương của bố rồi, con se đề nghị họ cấp lại lương cho Bố nhưng Bố không đồng ý và Bố còn bảo con đi mua cho Bố chiếc DRÊƠ ( tức là cái nâng xích xe đạp) để Bố sửa chiếc xe đạp cho thằng cháu Tùng con nhà anh Hóa-Dung nhưng con nói là bác Hóa rất giỏi chữa xe đạp Bố cứ để cho anh ấy sửa cũng được. Khi con tỉnh giấc mới biết là mình nằm mơ.
Con nghĩ rằng có lẽ từ trước tới giờ chưa có một giấc mơ nào đẹp hơn thế. Còn nhỏ con hay nằm mơ lắm, đêm nào cũng nằm mơ, toàn là những giấc mơ kinh sợ cả, như ma quỷ, rắn rết, có đêm còn nằm mơ mình bay như chim trên trời, qua các ngọn cây, có khi mơ leo cây cao rồi bị ngã và đang rơi từ trên cao xuống một cái hố sâu, và cứ như đang rơi sang một hành tinh khác để rồi sợ quá bừng tỉnh vã hết cả mồ hôi vì lo sợ. còn đây lại là một giấc mơ mà người Bố thân yêu nhất của mình sống lại thì con gì vui hơn, còn gì hạnh phúc bằng. có câu " Buồn như bố chết..." mà giấc mơ của con thì ngược lại vui quá Bố ơi.
Giờ đây anh em chúng con đã gần năm chục tuổi rồi, cái tuổi đã bắt đầu lão hóa, trì trệ, cái tuổi bắt đầu vào lúc xế chiều thì Bố ra đi và như vậy chúng con vẫn là những đứa mồ côi cha, càng thấm thía nỗi đau buồn mất mát này con càng cảm thông cho những đứa trẻ mồ côi cha mẹ từ thủa nhỏ, càng xót thương cho những mệnh phụ mất chồng từ lúc tóc còn xanh.
Bố kính yêu ơi. với chúng con Bố là một Từ Phụ, một người cha khả kính hết lòng vì con cháu, đã phải ra đi theo quy luật của tạo hóa về cõi vĩnh hằng, nơi không còn quy luật sinh diệt như ở cõi trâm luân đầy khổ ải này. có câu " Con có cha như nhà có nóc". hay "còn cha gót đỏ như son" mới biết cha, mẹ quan trọng như thế nào. Lại có câu " người con trai chỉ thực sự trưởng thành khi làm ma đưa tang người cha của mình" trưởng thành, chín chắn hơn, sâu sắc hơn thì Bố đã không còn, tình thương của Bố, hình ảnh thân thương của Bố luôn day dứt trong chúng con, chúng con còn khiếm khuyết nhiều lắm Bố ơi! Nơi trần gian khổ ải này chúng con đang là những đứa mồ côi\, đang ở trong ngôi nhà không nóc buồn hơn mọi nỗi buồn. Trong 6 anh em chúng con thì em Hiên vất vả nhiều nhất và cũng là đứa em chịu nhiều thiệt thòi nhất, em gần gũi Bố và lo toan cho Bố được nhiều hơn cả, thế thì có lẽ em là người ít ân hận hơn anh em chúng con. Bố linh thiêng hãy phù hộ cho em được nhiều phước lành hơn Bố nhé.
Bố kính yêu. phải chăng ngày mai là ngày lễ thất tuần cho Bố nên đêm qua về cùng con không ? Người ta bảo như vậy là Bố thiêng lắm. Trong những điều ân hận của tất cả con cái đối với các bậc sinh thành có lẽ đều có điểm chung là ít quan tâm tới cha mẹ vào lúc xế chiều, lúc cần được an ủi, động viên. Con cũng vậy, nhiều lúc cứ day dứt là làm sao lúc Bố còn minh mẫn lại không ở nhà ngủ cùng Bố, tâm sự cùng Bố mặc dù con rất hay về, tuần nào cũng về mấy lần nhưng chỉ là vê chốc lát rồi lại đi ngay, bây giờ muốn về thăm Bố thì Bố không còn nữa, chỉ còn lại hình ảnh Bố trên án thờ khói hương nghi ngút, sau nay về cõi âm liệu con có được ngủ cùng Bố không Bố ơi.?
Con luôn nghĩ Bố là người đức độ, hiền lành, toàn thiện lắm, vì thế xuống cõi âm chắc Bố cũng được ở một nơi đàng hoàng hơn, sang trọng hơn, còn chúng con sau này chắc phải ở nơi chật hẹp hơn, tồi tàn hơn nhiều, nhưng chúng con chỉ cầu mong được ở gần Bố để được thăm Bố nhiều hơn, được ở cùng Bố lâu hơn.
Bố kính yêu, cuộc đời Bố vất vả nhiều vì con cái nhưng ước mơ của Bố về con cái hầu như không được thỏa nguyện vì chúng con đều là những đứa không có gì là xuất sắc cả, học hành không đến nơi đến chốn, cuộc sống cũng còn nhiều khó khăn, nhưng với chúng con Bố luôn là một tấm gương ngời sáng về đức độ, mẫu mực, thủy chung với làng xóm, con cháu , với tất thảy mọi người. Buổi tiễn đưa Bố về cõi xa đông lắm, bà con xóm ngõ ai cũng xót thương Bố, trời lã chã mưa, lòng người vô cùng buồn thảm.
Ngày cháu Nghĩa mới được 11 tháng Bố đã đưa cháu về nhà nuôi, ngày ấy sao mà vợ chồng con vô tâm đến thế, cháu quấy khóc ông nhiều lắm, Bố vất vả nhiều mà vợ chồng con chẳng biết đến, nay Bố đã đi xa rồi, cháu Nghĩa vẫn còn nhỏ và lười học lắm, dưới suối vàng chắc Bố buồn lắm. Bố ơi! Bố linh thiêng hãy phù hộ cho các cháu nội, ngoại của Bố được mạnh giỏi và chăm ngoan Bố nhé.
Những  ngày này hàng chiều con về thắp hương trên mộ Bố, con đã làm bài thơ "viếng mộ cha" tỏ lòng thương cảm, ân hận của chúng con, Bố ơi! Bố có giận chúng con không bố?
9 ngày phục vụ chăm sóc Bố lúc Bố lâm chung không còn biết gì nữa, 6 anh em chúng con, anh Định, cháu Cương cùng luôn bên cạnh  lo toan chăm sóc Bố. Bố rũ bỏ bụi trần theo về cùng Tổ Phụ lúc 5 giờ 30 sáng ngày 11/2 năm quý mùi 2003. khi mà con đang nằm bên cạnh Bố, áp mặt vào má Bố, chứng kiến giây phút cuối cùng của Bố ở cõi trầm luân này, cái thời khắc đó có lẽ sẽ đi theo con trong suốt phần đời còn lại không bao giờ quên được. Hình ảnh Bố với hơi thở nhọc nhằn, đôi tay quờ quạng như muốn níu kéo con cháu vào lòng âu yếm càng làm day dứt lòng con.
Bố kính yêu.
Linh hồn Bố đang phiêu diêu nơi miền cực lạc và có lẽ Bố đã gặp được hết mọi người thân ở nơi xa xôi ấy. Mông lung với nhưng suy tư, đời người như bóng câu qua cửa, sao mà nhanh thế Bố ơi. Khi con bé , sống vô tư chỉ mong thời gian trôi nhanh để được đi chợ tết thì thấy ngày tháng dài lê thê, lớn lên, vào đời, va vấp, ân hận cũng chưa nghĩ được sâu xa. bây giờ ở vào tuổi mà trí tuệ đã bắt đầu giảm, sức khỏe đã bắt đầu xuống thì cảm thấy thời gian sao trôi nhanh thế, thấm thoắt thoi đưa,có lẽ mình cũng bắt đầu già rồi, tâm trạng đôi lúc thấy buồn, con cái còn nhỏ dại, phút giây khủng hoảng tâm lý chăng ?
Bố kính yêu.
Cụ Khổng Tử có dạy : "Đạo làm con phải có bổn phận biết tuổi của Bố Mẹ. biết để mà mừng và cũng biết để mà lo. Mừng vì Bố Mẹ đã thọ được như vậy, và lo vì Bố Mẹ tuổi cao như thế thì chắc chắn sắp phải ra đi..."
Chúng con cũng vừa làm lễ mừng thọ cho Bố, Mẹ vào đầu xuân và con cũng đã lam 4 câu thơ mừng Bố cũng như cả họ trần nhà ta. ( họ nhà ta vừa nhận được một chi nữa ở Vĩnh Bảo Hải Phòng Bố ạ )
vậy là có phúc đó phải không Bố. Lễ mừng thọ cho Bố khi mà Bố đã yếu, trí tuệ đã giảm quá nhiều, ở vào tuổi 75 lại kèm theo nhiều bệnh mãn tính, nguy hiểm, nhiều người cũng còn phải ghen tị với Bố vì được con cái lo toan chăm sóc chu đáo, họ nói vậy mà chúng con vẫn còn ân hận nhiều lắm, họ động viên mình chăng?
Hôm Đình làng đón bằng gi tích lịch sử văn hóa chắc Bố vui lắm vì con thấy Bố khóc, ai cũng bảo chúng con có hiếu, và gia đình mình nề nếp, gia phong, nhưng dù sao ân hận vẫn là điều cố hữu trong mỗi chúng con, kính mong Bố đai xá cho những khiếm khuyết mà con cháu còn day dứt.
Như vậy là về kinh tế thì Bố nghèo nhưng Bố lại rất giàu có về phúc con cháu. Bố ơi! Bố ra đi khi mà 6 người con của Bố đã phương trưởng và Bố đã có tới 9 đứa cháu nội ngoại đủ cả trai gái, 4 người con dâu hiếu thảo, hiền lành, 1 chàng rể khôi ngô và chịu khó, chăm ngoan. như vậy là đầm ấm lắm rồi phải không Bố?
Tư ngày Bố ra đi về cõi vĩnh hằng, hàng chiều con thường về thắp hương cho Bố, trước mộ Bố lòng con rối bời, suy nghĩ mông lung,linh hồn Bố đã được siêu thoát nơi miền cực lạc, kính mong Bố linh thiêng phù hộ cho con cháu, soi đường chỉ lối cho chúng con còn đang bươn trải, ngụp lặn trong cõi trầm luân khổ ải này.
Con xin dừng dòng tâm sự tại đây, kính mong Bố bằng an nơi chín suối
Con trai của Bố : trần đức Hiền

Viếng Mộ Cha 


Con lại về quê mỗi xế chiều
Gập ghềnh lối nhỏ bóng liêu xiêu
Nhập nhòa nghĩa địa hồn Tiên Tổ
Thấp thoáng hình Cha bậc kính yêu
Gió rít chân bia lời nức nở
Khói bay quanh mộ lệ tuôn nhiều
Cha ơi! quặn thắt lòng con lắm
Muốn khóc nhưng lời chỉ bấy nhiêu.

Thơ Mừng Thọ Bố 


Tổ đức Tông công phúc Tộc Trần
Phụ từ, Tử hiếu ấm tình thân
Nghĩa công Phụ Mẫu lưu thiên cổ
Tôn tử thảo hiền vạn đại xuân.


HÀO KHÍ ĐÔNG A


Đông A hào khí ngút thanh thiên
Hạt đức, mầm nhân rộ khắp miền
Nghĩa thủy đắp bồi tình ẩm thủy
Đạo nguồn tẩm nhuận nghĩa tư nguyên
Tiền nhân minh kính muôn đời giữ
Hậu thế thâm nguyên vạn kiếp truyền
Thắp nén hương trầm đồng vái nguyện
Tộc Đường nối những cuộc đoàn viên.




























Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét