Cha Ơi
Chiều xuân nào ở bên Cha
Người đi vào buổi chiều tà gió bay
Nỗi buồn sầu héo cỏ cây
Nỗi đau nhuôm tím quầng mây cuối trời
Thương Cha, thương lắm Cha ơi
Đau thương mưa gió đất trời lệ bay.
Mỗi chiều con lai về đây
Lệ nhòa trước án thờ đầy khói hương
Tử sinh, tạo hóa lẽ thường
Bàng hoàng khoảnh khắc đôi đường chia li
Bụi trần rũ sạch Cha đi
Mưa rơi hay lệ ướt mi nghẹn ngào
Cha ơi Cha
hạt bụi nào
Hóa thân nâng bước người vào trần gian
Đời người biết mấy mươi xuân
Âm dương cách biệt đâu gần đâu xa ?
Cha ơi vừa mới hôm qua
Mà nay muôn dặm cách xa ngàn trùng
Mộ Cha nằm giữa mênh mông
Thắm nồng nghĩa lúa, tình sông dạt dào
Dối lòng con nhủ...chiêm bao
Mà nâng tay bỗng chạm vào khăn xô
Thực rồi đâu phải giấc mơ
Cha ơi Cha trắng án thờ khói bay
Sinh ra trên mảnh đất này
Bảy nhăm năm trọn một ngày Cha đi
Chữ rằng " Sinh kí, tử quy "
Cha ơi cõi Phật Cha đi có về ?
Giữa lòng đất mẹ miền quê
Tiền Châu sóng vẫn vọng về đêm đêm
Ru Cha an giấc êm đềm
Cha ơi có thấu nỗi niềm cháu con
Mẹ con rầu rĩ héo hon
Nội ngoại, dâu, rể, cháu con thẫn thờ.
Sinh thời Cha những ước mơ
Đoàn kết, hiếu thảo phụng thờ Tổ Tiên
Chan hòa làng xóm láng giềng
Nghĩa nhân đáng trọng bạc tiên coi khinh.
Đưa tang Cha rát linh đình
Vẹn toàn nghĩa xóm, thấu tình anh em
Tiễn Cha về với Tổ Tiên
Nén hương trần thế nối miền xa xôi
Thương Cha, thương lắm Cha ơi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét