Thứ Tư, 23 tháng 5, 2012

 Nhớ quê

Tràn ngân niềm nhớ mỗi hoàng hôn
Vẳng tiếng chuông xa dậy cõi hồn
Xóm chợ tiêu điều miền phố cổ
Đất chùa hoang vắng chốn cô thôn
Cửu tuyền đâu đó lời chua xót
Trần thế quanh ta chuyện úa buồn
Buông tím khung chiều lòng Lữ thứ
Đây miền thương nhớ lệ trào tuôn.

Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

Tâm Sự cùng Bố
Đêm buồn 29/4/2003

Bố kính yêu.
Đêm nay là đêm thứ 48 kể từ ngày Bố rũ sạch bụi trần theo về cùng Tổ Phụ, lòng buồn vô hạn, tại phòng trực chìm đắm trong suy tư, hoài niệm, con ngồi mông lung với bao nỗi niềm thương nhớ Bố.
Đúng là từ ngày Bố ra đi mãi mãi về cõi vĩnh hằng đêm nào con cũng mong được nằm mơ thấy Bố nhưng không hề có một giấc mơ nào về Bố cả. Người ta bảo như vậy là Bố ra đi vào giờ lành, giờ tốt cho nên Bố không về làm phiền con cháu phải không Bố?
Nhưng đêm qua con đã nằm mơ thấy Bố. Bố về khỏe mạnh, hồng hào, Bố đã chặt tre buộc lại mái nhà, Con đã nói với Bố là nhà nước đã cắt lương của bố rồi, con se đề nghị họ cấp lại lương cho Bố nhưng Bố không đồng ý và Bố còn bảo con đi mua cho Bố chiếc DRÊƠ ( tức là cái nâng xích xe đạp) để Bố sửa chiếc xe đạp cho thằng cháu Tùng con nhà anh Hóa-Dung nhưng con nói là bác Hóa rất giỏi chữa xe đạp Bố cứ để cho anh ấy sửa cũng được. Khi con tỉnh giấc mới biết là mình nằm mơ.
Con nghĩ rằng có lẽ từ trước tới giờ chưa có một giấc mơ nào đẹp hơn thế. Còn nhỏ con hay nằm mơ lắm, đêm nào cũng nằm mơ, toàn là những giấc mơ kinh sợ cả, như ma quỷ, rắn rết, có đêm còn nằm mơ mình bay như chim trên trời, qua các ngọn cây, có khi mơ leo cây cao rồi bị ngã và đang rơi từ trên cao xuống một cái hố sâu, và cứ như đang rơi sang một hành tinh khác để rồi sợ quá bừng tỉnh vã hết cả mồ hôi vì lo sợ. còn đây lại là một giấc mơ mà người Bố thân yêu nhất của mình sống lại thì con gì vui hơn, còn gì hạnh phúc bằng. có câu " Buồn như bố chết..." mà giấc mơ của con thì ngược lại vui quá Bố ơi.
Giờ đây anh em chúng con đã gần năm chục tuổi rồi, cái tuổi đã bắt đầu lão hóa, trì trệ, cái tuổi bắt đầu vào lúc xế chiều thì Bố ra đi và như vậy chúng con vẫn là những đứa mồ côi cha, càng thấm thía nỗi đau buồn mất mát này con càng cảm thông cho những đứa trẻ mồ côi cha mẹ từ thủa nhỏ, càng xót thương cho những mệnh phụ mất chồng từ lúc tóc còn xanh.
Bố kính yêu ơi. với chúng con Bố là một Từ Phụ, một người cha khả kính hết lòng vì con cháu, đã phải ra đi theo quy luật của tạo hóa về cõi vĩnh hằng, nơi không còn quy luật sinh diệt như ở cõi trâm luân đầy khổ ải này. có câu " Con có cha như nhà có nóc". hay "còn cha gót đỏ như son" mới biết cha, mẹ quan trọng như thế nào. Lại có câu " người con trai chỉ thực sự trưởng thành khi làm ma đưa tang người cha của mình" trưởng thành, chín chắn hơn, sâu sắc hơn thì Bố đã không còn, tình thương của Bố, hình ảnh thân thương của Bố luôn day dứt trong chúng con, chúng con còn khiếm khuyết nhiều lắm Bố ơi! Nơi trần gian khổ ải này chúng con đang là những đứa mồ côi\, đang ở trong ngôi nhà không nóc buồn hơn mọi nỗi buồn. Trong 6 anh em chúng con thì em Hiên vất vả nhiều nhất và cũng là đứa em chịu nhiều thiệt thòi nhất, em gần gũi Bố và lo toan cho Bố được nhiều hơn cả, thế thì có lẽ em là người ít ân hận hơn anh em chúng con. Bố linh thiêng hãy phù hộ cho em được nhiều phước lành hơn Bố nhé.
Bố kính yêu. phải chăng ngày mai là ngày lễ thất tuần cho Bố nên đêm qua về cùng con không ? Người ta bảo như vậy là Bố thiêng lắm. Trong những điều ân hận của tất cả con cái đối với các bậc sinh thành có lẽ đều có điểm chung là ít quan tâm tới cha mẹ vào lúc xế chiều, lúc cần được an ủi, động viên. Con cũng vậy, nhiều lúc cứ day dứt là làm sao lúc Bố còn minh mẫn lại không ở nhà ngủ cùng Bố, tâm sự cùng Bố mặc dù con rất hay về, tuần nào cũng về mấy lần nhưng chỉ là vê chốc lát rồi lại đi ngay, bây giờ muốn về thăm Bố thì Bố không còn nữa, chỉ còn lại hình ảnh Bố trên án thờ khói hương nghi ngút, sau nay về cõi âm liệu con có được ngủ cùng Bố không Bố ơi.?
Con luôn nghĩ Bố là người đức độ, hiền lành, toàn thiện lắm, vì thế xuống cõi âm chắc Bố cũng được ở một nơi đàng hoàng hơn, sang trọng hơn, còn chúng con sau này chắc phải ở nơi chật hẹp hơn, tồi tàn hơn nhiều, nhưng chúng con chỉ cầu mong được ở gần Bố để được thăm Bố nhiều hơn, được ở cùng Bố lâu hơn.
Bố kính yêu, cuộc đời Bố vất vả nhiều vì con cái nhưng ước mơ của Bố về con cái hầu như không được thỏa nguyện vì chúng con đều là những đứa không có gì là xuất sắc cả, học hành không đến nơi đến chốn, cuộc sống cũng còn nhiều khó khăn, nhưng với chúng con Bố luôn là một tấm gương ngời sáng về đức độ, mẫu mực, thủy chung với làng xóm, con cháu , với tất thảy mọi người. Buổi tiễn đưa Bố về cõi xa đông lắm, bà con xóm ngõ ai cũng xót thương Bố, trời lã chã mưa, lòng người vô cùng buồn thảm.
Ngày cháu Nghĩa mới được 11 tháng Bố đã đưa cháu về nhà nuôi, ngày ấy sao mà vợ chồng con vô tâm đến thế, cháu quấy khóc ông nhiều lắm, Bố vất vả nhiều mà vợ chồng con chẳng biết đến, nay Bố đã đi xa rồi, cháu Nghĩa vẫn còn nhỏ và lười học lắm, dưới suối vàng chắc Bố buồn lắm. Bố ơi! Bố linh thiêng hãy phù hộ cho các cháu nội, ngoại của Bố được mạnh giỏi và chăm ngoan Bố nhé.
Những  ngày này hàng chiều con về thắp hương trên mộ Bố, con đã làm bài thơ "viếng mộ cha" tỏ lòng thương cảm, ân hận của chúng con, Bố ơi! Bố có giận chúng con không bố?
9 ngày phục vụ chăm sóc Bố lúc Bố lâm chung không còn biết gì nữa, 6 anh em chúng con, anh Định, cháu Cương cùng luôn bên cạnh  lo toan chăm sóc Bố. Bố rũ bỏ bụi trần theo về cùng Tổ Phụ lúc 5 giờ 30 sáng ngày 11/2 năm quý mùi 2003. khi mà con đang nằm bên cạnh Bố, áp mặt vào má Bố, chứng kiến giây phút cuối cùng của Bố ở cõi trầm luân này, cái thời khắc đó có lẽ sẽ đi theo con trong suốt phần đời còn lại không bao giờ quên được. Hình ảnh Bố với hơi thở nhọc nhằn, đôi tay quờ quạng như muốn níu kéo con cháu vào lòng âu yếm càng làm day dứt lòng con.
Bố kính yêu.
Linh hồn Bố đang phiêu diêu nơi miền cực lạc và có lẽ Bố đã gặp được hết mọi người thân ở nơi xa xôi ấy. Mông lung với nhưng suy tư, đời người như bóng câu qua cửa, sao mà nhanh thế Bố ơi. Khi con bé , sống vô tư chỉ mong thời gian trôi nhanh để được đi chợ tết thì thấy ngày tháng dài lê thê, lớn lên, vào đời, va vấp, ân hận cũng chưa nghĩ được sâu xa. bây giờ ở vào tuổi mà trí tuệ đã bắt đầu giảm, sức khỏe đã bắt đầu xuống thì cảm thấy thời gian sao trôi nhanh thế, thấm thoắt thoi đưa,có lẽ mình cũng bắt đầu già rồi, tâm trạng đôi lúc thấy buồn, con cái còn nhỏ dại, phút giây khủng hoảng tâm lý chăng ?
Bố kính yêu.
Cụ Khổng Tử có dạy : "Đạo làm con phải có bổn phận biết tuổi của Bố Mẹ. biết để mà mừng và cũng biết để mà lo. Mừng vì Bố Mẹ đã thọ được như vậy, và lo vì Bố Mẹ tuổi cao như thế thì chắc chắn sắp phải ra đi..."
Chúng con cũng vừa làm lễ mừng thọ cho Bố, Mẹ vào đầu xuân và con cũng đã lam 4 câu thơ mừng Bố cũng như cả họ trần nhà ta. ( họ nhà ta vừa nhận được một chi nữa ở Vĩnh Bảo Hải Phòng Bố ạ )
vậy là có phúc đó phải không Bố. Lễ mừng thọ cho Bố khi mà Bố đã yếu, trí tuệ đã giảm quá nhiều, ở vào tuổi 75 lại kèm theo nhiều bệnh mãn tính, nguy hiểm, nhiều người cũng còn phải ghen tị với Bố vì được con cái lo toan chăm sóc chu đáo, họ nói vậy mà chúng con vẫn còn ân hận nhiều lắm, họ động viên mình chăng?
Hôm Đình làng đón bằng gi tích lịch sử văn hóa chắc Bố vui lắm vì con thấy Bố khóc, ai cũng bảo chúng con có hiếu, và gia đình mình nề nếp, gia phong, nhưng dù sao ân hận vẫn là điều cố hữu trong mỗi chúng con, kính mong Bố đai xá cho những khiếm khuyết mà con cháu còn day dứt.
Như vậy là về kinh tế thì Bố nghèo nhưng Bố lại rất giàu có về phúc con cháu. Bố ơi! Bố ra đi khi mà 6 người con của Bố đã phương trưởng và Bố đã có tới 9 đứa cháu nội ngoại đủ cả trai gái, 4 người con dâu hiếu thảo, hiền lành, 1 chàng rể khôi ngô và chịu khó, chăm ngoan. như vậy là đầm ấm lắm rồi phải không Bố?
Tư ngày Bố ra đi về cõi vĩnh hằng, hàng chiều con thường về thắp hương cho Bố, trước mộ Bố lòng con rối bời, suy nghĩ mông lung,linh hồn Bố đã được siêu thoát nơi miền cực lạc, kính mong Bố linh thiêng phù hộ cho con cháu, soi đường chỉ lối cho chúng con còn đang bươn trải, ngụp lặn trong cõi trầm luân khổ ải này.
Con xin dừng dòng tâm sự tại đây, kính mong Bố bằng an nơi chín suối
Con trai của Bố : trần đức Hiền

Viếng Mộ Cha 


Con lại về quê mỗi xế chiều
Gập ghềnh lối nhỏ bóng liêu xiêu
Nhập nhòa nghĩa địa hồn Tiên Tổ
Thấp thoáng hình Cha bậc kính yêu
Gió rít chân bia lời nức nở
Khói bay quanh mộ lệ tuôn nhiều
Cha ơi! quặn thắt lòng con lắm
Muốn khóc nhưng lời chỉ bấy nhiêu.

Thơ Mừng Thọ Bố 


Tổ đức Tông công phúc Tộc Trần
Phụ từ, Tử hiếu ấm tình thân
Nghĩa công Phụ Mẫu lưu thiên cổ
Tôn tử thảo hiền vạn đại xuân.


HÀO KHÍ ĐÔNG A


Đông A hào khí ngút thanh thiên
Hạt đức, mầm nhân rộ khắp miền
Nghĩa thủy đắp bồi tình ẩm thủy
Đạo nguồn tẩm nhuận nghĩa tư nguyên
Tiền nhân minh kính muôn đời giữ
Hậu thế thâm nguyên vạn kiếp truyền
Thắp nén hương trầm đồng vái nguyện
Tộc Đường nối những cuộc đoàn viên.




























Tình Em
tặng  c . v
Em đã cho anh được biết buồn
Mỗi khi chiều xuống tím hoàng hôn

Thẳm trong kí ức màu cô tịch
 Lạc tiếng chuông xa nhuộm úa hồn

Mây hững hờ trôi ở cuối trời
Lòng buồn ngồi đếm cánh thu rơi

Dòng sông hờ hững xuôi về biển
Vụn vỡ tim yêu, rợn nỗi đời

Vẫn biết rằng em đã có chồng
Mà sao anh vẫn đợi, chờ, mong

Tình anh là cả trời thương nhớ
Luôn nghĩ về em, em biết không?

Em bảo em luôn hạnh phúc mà
Tình em mờ ảo chốn trời xa

Đời em bể khổ ngàn giông tố
Sóng gió dập vùi một kiếp hoa

Một cánh bèo mơ lạc giữa dòng
Một đời trôi dạt giữa mênh mông

Một nhành hoa dại bên bờ vắng
Một tiếng nấc chìm lặng bến sông.
Về lại đường trăng
t . t  c v

Anh đi tìm dấu chân em
Cỏ non nay ngập lối quen ngày nào

Gió đùa sóng cỏ xôn xao
Trong anh nỗi nhớ cồn cào khôn nguôi

Dẫu mai tình có xa xôi
Thì anh mãi vẫn nói lời yêu em

Tình đời bao nỗi trái ngang
Muôn năm Ngâu cứ mênh mang giọt buồn

Anh như ngọn gió cô đơn
Lang thang đêm vắng tủi hờn... tìm quên

Đường trăng nay vắng bóng em
Dòng sông nhỏ vẫn dịu êm nồng nàn

Rưng rưng lời cỏ chứa chan
Giọt sầu rụng xuống muôn vàn dấu yêu.


Thứ Bảy, 12 tháng 5, 2012

Duyên Nợ
t. c v


Như là từ kiếp trước
Duyên nợ đến bây giờ
Muộn mằn điều mơ ước
Anh gửi vào trang thơ.


Anh gửi hồn vào gió
Gió bay đi vô tình
Anh gửi  hồn vào cỏ
Cỏ thì thào rung rinh.


Anh gửi hồn vào em
Giọt lệ sầu nồng ấm
Trao nụ hôn say đắm
Tan trong nhau một chiều.

Dự Cảm

Đã nhiều cuộc hẹn rồi đây
Mà nay mới tới nơi này cùng nhau
Chúng mình những cánh buồn nâu
Dọc ngang bươn trải mái đầu đã râm
Đường đời biết mấy gian truân
Nhả tơ, tằm đã xác thân rã rời
Bao điều trăn trở Họp ơi
Nào Chung cạn chén nghĩ đời mà chi
Dịp vui cùng thật hiếm khi
Uống cho trời đất tan đi nỗi buồn
Bình minh dục bóng hoàng hôn
Chúng mình vùi những tâm hồn trong nhau
Mặc ai sung sương, sang giàu
Vị tiền, bạc nghĩa, hữu cầu, vô tâm
Trời còn nắng hạ mưa dầm
Chúng mình khắc chữ tri âm trong lòng
Mai này nỗi nhớ, niềm mong
Dị sàng, đồng mộng, hợp trong chung tình
Ai sui cả lũ chúng mình
Đem thơ khóc với những tình vô duyên
Cúc, Chung, Duật, Chiến, Họp, Miên
Cứ say cho đến ngả nghiêng đất trời
Mai này về chốn xa xôi
Bới tìm trong cỏ nửa đời sương sa
Dẫu gì cả lũ chúng ta
Thân sơ âu cũng đều là đồng môn
Tình xưa, nghĩa cũ mãi còn
Lỡ duyên cũng có mấy hồn bơ vơ
Tim xưa cánh cửa khép hờ
Gió xưa sao cứ hững hờ ngoài hiên
Để nay hai kẻ đôi miền
Cứ đau khổ trách cái duyên vô tình
Thôi đừng nghĩ ngợi nữa anh
Nào ta dốc cạn chén tình đầy vơi
Hỡi người xưa của nhau ơi
Ta về bạn ở lại nơi đô thành
Dẫu rằng tóc chẳng còn xanh
Cũng không phai cái chung tình trong nhau
Cúc, Chung, Ruật, Chiến, Miên nào
Chén lăn lóc chén, chén nào tình thâm ?

Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2012

Tiếng Lòng

Tặng nguyễn Lương

Chúng mình hai kẻ yêu thơ
An cư lạc nghiệp đôi bờ Kiến Giang

Tôi thì bờ đất Kiến Xương
Anh vui bờ phố quê hương Cổ Rồng

Hai ta đôi trái tim hồng
Tình quê mãi cứ thắm nồng trong nhau

Mặc người bươn trải làm giàu
Chúng mình hâm cứ vùi đầu làm... thơ

Anh thì mộng mộng mơ mơ
Tôi tương tư giữa bơ vơ chiều tà

Thương anh một thuở phong ba
Ngông nghênh nên để  người ta...ướt lòng

Phương công nghĩa thắm tình nồng
Tôi, anh cùng góp gạch hồng mấy viên

Dẫu rằng cuộc sống thần tiên
Không buồn, vui hỏi có nên cuộc đời

Đêm tàn trời loãng chơi vơi
Bờ sông thanh vắng ai người tri âm

Cánh bèo ơi hãy suôi dòng
Cố hương ta gửi tiếng lòng riêng, chung.


Tìm Lại Miền Lãng Quên
t  c v
Về lại miền lãng quên
Ta tìm điều đã mất
Nơi con tim bình yên
Mồ tình yêu chôn chặt.


Những cánh thư úa vàng
nhạt nhòa màu nước mắt
Mối tình nào xưa nhất
Cứ tím màu trinh nguyên.


Ta thầm gọi tên em
Lời nghẹn ngào chua xót
Về một miền lãng quên
Đường trăng ơi tha thiết.


Những cánh thư úa vàng 
Nhạt nhòa màu nước mắt
Nơi tim yêu không tắt
Lửa cháy tình hồng hoang.
Lời Mẹ

Bố dạy con
Thiên đường ở trên cao
Nơi tỏa hào quang chói lọi
Của cải dư thừa, thắm tình đồng loại...

Vất vả một đời bươn trải
Mẹ dạy con
Thiên đường trong mái lá
Giản đơn như hạt gạo củ khoai
Như là một cộng một bằng hai
Đong đếm, ăn chia muôn đời vẫn thế...

Bỏ công gieo cấy
Mơ vụ được mùa...

Bố ra đi vào mùa xuân chín
Người còn mang theo giấc mộng nguyên lành

Trên cõi đời
Cây vẫn xanh
Cỏ vẫn xanh
Muôn đời thiên đường trong mái lá
Lời của mẹ giản đơn.

Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

Cha Ơi

Chiều xuân nào ở bên Cha
Người đi vào buổi chiều tà gió bay
Nỗi buồn sầu héo cỏ cây
Nỗi đau nhuôm tím quầng mây cuối trời
Thương  Cha, thương lắm Cha ơi
Đau thương mưa gió đất trời lệ bay.


Mỗi chiều con lai về đây
Lệ nhòa trước án thờ đầy khói hương
Tử sinh, tạo hóa lẽ thường
Bàng hoàng khoảnh khắc đôi đường chia li


Bụi trần rũ sạch Cha đi
Mưa rơi hay lệ ướt mi nghẹn ngào
Cha ơi Cha
                   hạt bụi nào
Hóa thân nâng bước người vào trần gian
Đời người biết mấy mươi xuân
Âm dương cách biệt đâu gần đâu xa ?
Cha ơi vừa mới hôm qua
Mà nay muôn dặm cách xa ngàn trùng
Mộ Cha nằm giữa mênh mông
Thắm nồng nghĩa lúa, tình sông dạt dào


Dối lòng con nhủ...chiêm bao
Mà nâng tay bỗng chạm vào khăn xô
Thực rồi đâu phải giấc mơ
Cha ơi Cha trắng án thờ khói bay


Sinh ra trên mảnh đất này
Bảy nhăm năm trọn một ngày Cha đi
Chữ rằng " Sinh kí, tử quy "
Cha ơi cõi Phật Cha đi có về ?


Giữa lòng đất mẹ miền quê
Tiền Châu sóng vẫn vọng về đêm đêm
Ru Cha an giấc êm đềm
Cha ơi có thấu nỗi niềm cháu con
Mẹ con rầu rĩ héo hon
Nội ngoại, dâu, rể, cháu con thẫn thờ.

Sinh thời Cha những ước mơ
Đoàn kết, hiếu thảo phụng thờ Tổ Tiên
Chan hòa làng xóm láng giềng
Nghĩa nhân đáng trọng bạc tiên coi khinh.

Đưa tang Cha rát linh đình
Vẹn toàn nghĩa xóm, thấu tình anh em
Tiễn Cha về với Tổ Tiên
Nén hương trần thế nối miền xa xôi
Thương Cha, thương lắm Cha ơi.
Yên Tử

Chiều xa vẳng tiếng chuông ngân
Mờ sương Yên Tử phù vân ngút ngàn
Tâm về bến giác tâm an
Bùa mê vứt lại mà tan bụi lòng.
Ghi ở nghĩa trang

Về đây kề kết bên nhau
Buồn vui với cỏ xanh màu cỏ xanh
Ngẫm, nhìn thế sự đua tranh 
Ngộ ra hư tĩnh đã thành hư vô.
Lời cỏ

Mấy lùm cỏ dại bên nhau
Thảo dân bới, thảo dân đau cõi lòng
Ngỡ là trong đám đỏ hồng
Thì ra cũng chẳng thoát vòng phù sinh.
 


Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

Bố đi vào mùa xuân chín
Cây hòe héo hắt góc sân
Nơi Bố thường ngồi hóng mát
Bố ơi ! cây cũng có tình.





                   Tội Lỗi


Thuở ấy em ơi ngoài Uông Bí
Yên Trung hồ điểm chúng mình chơi
Mặt hồ xanh biếc in hình bóng
Đồi thông thanh vắng lá thông rơi.


Ngả đầu em bảo yêu anh lắm
Tội lỗi chất đầy chuyện lứa đôi
Em vẫn lòng son thì hoa nở
Nồng nàn say đắm nụ hôn môi.


Đã bao lần lang thang phố cổ
Thành Nam buồn thấm đẫm mưa rơi
Mưa trong lòng người, mưa nỗi nhớ
Chiều tà cô quạnh bóng chơi vơi...

Ngược thời gian anh về quá khứ
Em còn nuối tiếc chuyện xưa thôi
Còn in bóng dáng người yêu cũ
Hay đã coi anh chết thật rồi ?
Tìm lại dấu xưa

Con về tìm lại dấu xưa
Ngõ quê giọt nắng, giọt mưa, giọt buồn
Tre gầy rạc bóng hoàng hôn
Cuốc khan giọng phía bãi cồn mom sông.


Bờ đê vàng vạt cải ngồng
Lục bình tím ngợp một dòng nhẹ trôi
Chân mềm đạp lá vàng rơi
Xưa xa ơi! tiếng à ơi...xóm nghèo.


Con về tìm những thương yêu
Cha già tựa cửa, bóng chiều rơi rơi
Bao nhiêu kí ức xưa rồi
Còn xanh nguyên giữa khoảng trời quê hương.






Thứ Ba, 8 tháng 5, 2012

Về Hưu

Vậy là mừng được về hưu
Bâng khuâng bạn tiễn một chiều gió bay

Hư vào thực, tỉnh vào say
Tù mù thé sự ngày nay thêm buồn

Về hưu vui với ruộng vườn
Túi thơ, bầu rượu mảnh hồn quê hương

Đằm mình vào những yêu thương
Mong làm ngọn gió mát đường người qua.

Giá

Giá em đừng trắng nõn nà
Đừng như hoa bưởi, nụ cà vườn xuân
Gặp tôi em đừng tần ngần
Đôi mắt ấy đừng mấy lần đong đưa...

Giá trời hôm ấy đừng mua
Gió cứ nhẹ, nắng cứ vừa hây hây
Để rồi từ đó đến nay
Tôi như khờ dại suốt ngày tương tư.



 DẤU LƯU

Hàng cây lưu những dấu ngày
Thời gian lưu cuộc đổi thay đất trời


Cỏ cây lưu dấu con người
Mái chùa lưu tiếng khóc, cười làng quê 

Tỉnh là lạc ở cõi mê

Sắc không một lối đương về trân gian.

Thứ Hai, 7 tháng 5, 2012

Chiều quê

Ta về cùng với cỏ hoa
Với dòng sông chở phù sa muôn đời


Hồn ta sẵn có đất trời
Đêm nghe tiếng dế vọng lời du ca


Tiếng cu gù phía sau nhà
Cuốc khan giọng phía bao la đông chiều


Ta về  cùng với thương yêu
Nồng say trầu quyện câu Kiều mẹ ru.

Chủ Nhật, 6 tháng 5, 2012

Hào Khí Đông A


Đông A hào khí ngút thanh thiên
Hạt đức, mầm nhân rộ khắp miền
Nghĩa thủy đắp bồi tình ẩm thủy
Đạo nguồn tẩm nhuận nghĩa tư nguyên
Tiền nhân minh kính muôn đời giữ
Hậu thế thâm nguyên vạn kiếp truyền
Thắp nén hương trầm đồng vái nguyện
Tộc đường nối những cuộc đoàn viên.


Lão Mai

Lão Mai lặng lẽ đứng bên trời
Quặn thắt thương từng chiếc lá rơi
Tích nhựa đợi mùa sau lộc biếc
Gom mầm chờ vụ tới chồi tươi
Hiền nhân luyện chí mưu bình loạn
Ẩn sĩ mài gươm trí cứu đời
Lẫm lẫm uy phong danh Đại Việt
Vươn mình dậy sóng ngút trùng khơi.


Duyên Thơ

Đọc những dòng thơ em
anh ngỡ mình trong đó
thổn thức đau con tim
từng lời như nức nở

Anh lật từng trang vở
bất chợt gặp nàng thơ

Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2012

Mắc Nợ Người Thơ

Em gom tuổi học trò
Ép trong từng trang vở

anh tầm hương hoa cỏ
 Ủ men thành giọt thơ

hai con tim mộng mơ
hai ngọn hồng bùng cháy

hai nẻo nỗi mong chờ
hòa chung dòng tuôn chảy

e thảo thơm đồng nội
em ngọ cỏ quê hương

giữa dòng đời chìm nổi
em nặng tình quê hương

anh hành khất trên đường
vườn thơ em xứ lạ

lạc giữa chốn vô thường
hương lòng anh say quá

một nỗi buồn thương nhớ
anh gửi vào gió mây

vay em hương thơ lạ
anh mắc nợ đời này

hôm nay trời đây mây
gió đưa hương về núi

một nỗi nhớ cồn cào
anh mơ mùa xuân tới.

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012


Vào Thu

Trăng buông tơ sáng nhạt nhòa
Lả lơi gió uốn la đà liễu bơi
Ngập tràn sông ánh sao rơi
Không gian huyền ảo đất trời vào thu
Chiều

Sương vờn mặt nước mỏng manh
Bướm hoang sảy động sao cành mù u
Diệu huyền đôi mắt hồ thu
Đâu đây lạc tiếng chim gù gọi đôi...


Mùa xuân nhớ Cụ Nguyễn Du

"bất tri tam bách dư niên hậu
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như"

Xa vời như Cụ Nguyễn Du
Rẽ mây từ cõi thiên thu xuống trần

Tháng ba lãng đãng giọt xuân
Bao nhiêu dòng họ xa gần đạp thanh

Vẳng nghe tom chát lầu xanh
vẫn màu oan nghiệt xiết quanh thân Kiều

Đàn cầm thánh thót lời yêu
Hai giây rung xé khoảng chiều chơi vơi

Còn không... những kiếp lệ rơi
Còn không... những kẻ ăn chơi xa đà

"Trăm năm trong cõi người ta "
Những điều trông thấy để mà...làm ngơ

Dập dìu xuân nhớ người xua
Tố Như ơi một nén thơ khóc người.
Mơ hầu rượu Cụ Nguyễn Bính

Chén này chén nữa bao nhiêu
Tri âm ngàn chén chưa nhiều Cụ ơi
Tựa bầu trăng sáng giữa trời
Muôn năm thơ Cụ cứ ngời nét quê
Đêm qua mộng mị... người về
Chập chờn thực với cõi mê đường tìm...

Biết là máu chảy về tim
Xuân tha hương kiếp nổi chìm giọt châu

Say à? nào có say đâu
Mà say mới nói lên câu thật lòng
Lâu rồi cháu những ước mong
Nghe thơ, hầu rượu thỏa lòng Cụ ơi

Bầu này đem chặt làm đôi
Đau xin cùng cạn buồn thôi nén vào

Nhớ xưa ở chốn chợ nào
Người say gọi thế nhân vào... thơ chơi

Hoa xoan vẫn tím bời bời
Con đê làng vẫn bóng người chờ nhau

Thôn Đoài vẫn trắng hoa cau
Hương đồng, gió nội vẫn màu chân quê


Hình như người ở cõi mê
Túi thơ, bầu rượu nhẹ về dương gian
Đọc thơ Bà Chúa

Tôn là bà chúa thơ nôm
Đọc, ngâm toàn thấy lồm xồm cỏ rêu
Đá, hang, cọc, đố rồi đèo
Hớ hênh, đỏ loét, vỗ reo phập phòm
Mó, rờ, rậm rạp um tùm
Trắng phau, mấp máy, lách, luồn lom khom
Vén lên cho lắm kẻ dòm
Dòm chi, dòm cái om om tối èo
Ngỏng đầu thu lại cánh diều
Ngó nghiêng thấy nó lộn lèo tầng không
Đầu Sư bà bảo ong châm
Như gì...bà cốt ong nhầm tí teo
Thơ bà có cọt có kèo
Lỗ hòm hom lỗ, đá đèo lam nham...

Gợi tình bà nói chữ ham
Nói cây, con quả lái sang nói người
Đọc thơ bà có tiếng cười
Mà đau thương sót kiếp người phù hoa.

Khổ đau một kiếp đàn bà
Chồng chung, vợ chạ có mà cũng không
Thương người thiếu nữ chưa chồng
Trót yêu cả nể khối hồng đa mang
Thiên nhô đầu dọc là chàng
Nét ngang liễu nảy thiếp chàng chung con
Giấc mơ vàng bỗng héo hon
lệ rơi, rơi mãi vẫn còn nổi lênh
Cuộc đời chìm nổi bồng bềnh
Bọt bèo một kiếp lênh đênh trôi tràn...

Phải chăng phận ấy trời ban
Tài danh nữ sĩ ngút ngàn khổ đau

Cảm hồn thơ, thấy rầu rầu
Thơ bà trọn đủ sắc màu thế gian

Hỡi ôi ! một kiếp hồng nhan
Bụi trần gió nổi truân chuyên đời bà
"Sống làm vợ khắp người ta
Thác xuống âm phủ làm ma không chồng"

Chiều tà rồi lại hừng đông
Thơ cùng bà mãi sống cùng thời gian.
             Giao mùa

Đừng phai dần nữa hạ ơi
Bằng lăng còn tím cả trời suy tư
Phượng hồng mải thắp lửa bùa
Heo may chạm phút giao mùa rưng rưng...

Va vào khoảng nhớ không tên
Phút bình yên bỗng bừng lên lửa tình
Nồng nàn một giấc nguyên trinh
Mơ màng ta với một mình ta thôi

Đừng phai dần nữa hạ ơi
Để hoa cỏ khát nỗi đời không nhau.

tứ tuyệt cho em


               Tím


Em là hoa tím bằng lăng
Tím trong nỗi nhớ vĩnh hằng nơi anh
Trời cao. đất rộng, biển xanh
Tình em nhuộm tím lòng anh mỗi chiều.
bà già bới rác

tinh sương, lạnh lẽo thân già
tím hoàng hôn vãn thấy bà long đong
thân tôm héo hắt, lưng còng
bà thường bới rác ở trong viện này.

rác dồn tận cuối khoa lây
chuột, ruồi, muỗi, nhặng lũ, bầy bà ơi
tuổi già đã ngoại tám mươi
cuộc mưu sinh đến tàn hơi, sức mòn

vật vờ, lảo đảo bước dồn
tìm trong rác thải chút tiền nuôi thân...

nhìn theo bà bóng chìm dần
có người lặng lẽ, tần ngần lệ rơi.

Thứ Năm, 3 tháng 5, 2012

viếng mộ Hàn mặc Tử

rì rào sóng vỗ biển đông
gió ru nhè nhẹ giấc nồng người thơ
tôi về viếng mộ chiều  mưa
Quy Hòa yên giấc say sưa Hàn nằm

trước mồ mặt biển mênh mông
chói lòa, rực rỡ như dòng thơ anh
và khi giông bão đời mình
"Thơ Điên" chắt lọc thấu tình thương đau...

Quặn lòng trai tạo ngọc châu
anh dâng đời cả một bầu trời thơ
máu và nước mắt và hoa
rượu, trăng pha lẫn lệ nhòa song thưa.

Phố buồn trời lất phất mưa
nàng tiên nữ chít khăn sô đâu rồi
trên gò Ghềnh Ráng xa xôi
thi nhân ôm cả một trời Thương Thương...

đâu hồn Hoàng Cúc, Ngọc Sương
Mai Đình ơi một đoạn trường khổ đau
Mộng Cầm với mối duyên đầu
để anh  hồn, xác nhuốm màu tang thương.

tôi, anh cách biệt âm dương
linh thiêng xin quyện khói hương hiện về
mưa rơi, rơi cứ dầm dề
chia phôi người ở, người về ly xa.

bầu trời, mặt đất bao la
biển đông trước mộ, Quy Hòa sau lưng
một người bên mộ rưng rưng
nghiêng mình lặng dưới ánh trăng nhạt nhòa.