ghen
Nàng ghen với cỏ, với hoa
Ghen là bệnh tự thuở xa tới giờ
Nàng ghen với cả vần thơ
Và yêu, yêu đến dại khờ, đê mê
Ta thì lỏng lẻo câu thề
Giăng câu lục bát làm mê mẩn nàng
Ta như một ngọn gió hoang
Mơn man cỏ dại, lang thang đêm ngày
Thơ tình quyến rũ ta say
Cỏ hoa mềm mại đọa đày thân ta
Nàng hồn nhiên đến thật thà
Ta thì nông nổi như là...ta thôi
Mây mê núi, gió mê trời
Nàng mê ta bởi mấy lời thơ...suông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét