Đó rách ngáng chỗ
Ô kìa ngài vẫn ngồi đây
Đó rách ngáng khúc sông này...lạnh không ?
Dòng đời trong- đục mênh mông
Tép tôm cua ốc chắc không còn nhiều
Kiếp nhân sinh buổi xế chiều
Chỉ mong tránh được những điều thị phi
Lặng nghe sông nói... thầm thì
Về đi, lạnh lắm, về đi...muộn rồi
Dại- khôn, khôn- dại ở đời
Bóng câu qua cửa, kiếp người phù sinh.
Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012
Thứ Ba, 25 tháng 9, 2012
Thứ Tư, 19 tháng 9, 2012
ghen
Nàng ghen với cỏ, với hoa
Ghen là bệnh tự thuở xa tới giờ
Nàng ghen với cả vần thơ
Và yêu, yêu đến dại khờ, đê mê
Ta thì lỏng lẻo câu thề
Giăng câu lục bát làm mê mẩn nàng
Ta như một ngọn gió hoang
Mơn man cỏ dại, lang thang đêm ngày
Thơ tình quyến rũ ta say
Cỏ hoa mềm mại đọa đày thân ta
Nàng hồn nhiên đến thật thà
Ta thì nông nổi như là...ta thôi
Mây mê núi, gió mê trời
Nàng mê ta bởi mấy lời thơ...suông.
Nàng ghen với cỏ, với hoa
Ghen là bệnh tự thuở xa tới giờ
Nàng ghen với cả vần thơ
Và yêu, yêu đến dại khờ, đê mê
Ta thì lỏng lẻo câu thề
Giăng câu lục bát làm mê mẩn nàng
Ta như một ngọn gió hoang
Mơn man cỏ dại, lang thang đêm ngày
Thơ tình quyến rũ ta say
Cỏ hoa mềm mại đọa đày thân ta
Nàng hồn nhiên đến thật thà
Ta thì nông nổi như là...ta thôi
Mây mê núi, gió mê trời
Nàng mê ta bởi mấy lời thơ...suông.
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)